Lâm Chương

Mùa Hạ

mùa hạ nhà ta lò bát quái
cửa mở toang thông đạt khí trời
đêm trăn trở trong lò nướng thịt
da rám vàng tươm mở mồ hôi
mùa hạ nhà giàu đi ra biển
ta vô rừng nằm dưới bóng cây
mấy lão tu tiên ngàn năm trước
chắc cũng như ta nằm ngắm mây
không có con nai làm bằng hữu
vài con sóc nhỏ nhảy lăng quăng
sóc ơi ta với mi là bạn
vui giữa rừng xanh lánh chuyện trần
tiền bạc chẳng làm ta mờ mắt
ba ngàn tân khách của Nguyên Quân
ký sinh bám riết vào thân trụ
cũng chỉ vì tham một miếng ăn
ví thử mai kia ta tuyệt mệnh
chẳng phủi tay đời cũng sạch trơn
sống thong dong thác không hề tiếc
bởi ta sinh vốn đã trần truồng
mùa hạ nhà giàu đi nghỉ mát
ta ngồi ta ngắm một dòng sông
hỡi ơi, con nước đi ngày ấy
phiêu hốt mười năm bất phục hoàn
Khương Thượng ngồi câu con cá mập
đội nón mê áo vải chờ thời
còn ta chẳng có gì trông đợi
chỉ ngồi suông ngó nước mà thôi
kẻ sĩ đời nay nhiều như nhặng
không ai cầm truỷ thủ qua sông
dẫu có Yên Đan tìm đỏ mắt
cũng không ra một kẻ sang Tần
mùa hạ dăm ba thằng thất nghiệp
đến tìm ta bày cuộc nhậu chơi
bè bạn những tên nghèo kiết xác
uống lai rai để lãng quên đời
con mồi khô mực dai như đỉa
trệu trạo nhai hoài nuốt chẳng trôi
rượu rót tràn ly mời tấp tới
bỏ hết lo toan ngất ngưởng cười
cười sĩ khí mặt dày râu quặp
tranh hùng đuổi bắt một con hươu
Thiếu Lăng gò nổi đùn mây trắng
lau sậy đìu hiu cỏ lút đầu
rượu bốc hơi men bừng lên mặt
việc đời xem cũng nhẹ như không
lịch sử bao năm còn dâu bể
huống hồ bèo nước ở trường giang
mùa hạ nhà ta không đóng cửa
nghe chừng sắt thép rợn xương da
bốn phương thiên hạ còn tranh chấp
lò lửa nhân sinh thổi tạt về.

Được bạn: yến Vân đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mùa Hạ"